Giaosucan's blog - Chia sẻ kiến thức theo cách bá đạo

Ticker

20/recent/ticker-posts

Bàn về sự kiên trì khổ luyện

Kết quả hình ảnh cho khổ luyện"
Thiên Đạo Môn là một môn phái võ thuật cổ truyền Việt Nam được sáng lập bởi dòng họ Nguyễn Khắc ở thôn Dư Xá Thượng, xã Hòa Nam, huyện Ứng HòaHà Nội.[1] Quá trình hình thành môn phái này được xem là có từ thời Đinh, đến cuối thế kỉ 18 hình thành tổ chức và đến gần đây mới được trưởng môn là Võ sư Nguyễn Khắc Phấn công khai[2]. (Wikipedia)
Thiên Đạo Môn nổi tiếng với tuyệt đỉnh khinh công “Lão nhân quá giang” , màn chạy trên mặt nước, dưới chân được trải lớp chiếu mỏng. Chiêu khinh công này tương tự như khinh công “Thủy thượng phiêu” của Thiếu Lâm nhưng lợi hại hơn. 
Nguồn gốc và sự ra đời của thuật khinh công - Ảnh 1
Nghe nói để luyện được tuyệt chiêu này, võ sĩ phải trải qua quá trình luyện khí công, làm nền tảng cho nội công. Một người có tư chất thông minh thiên tài võ học, sơ sơ cũng phải mất độ 8 năm. Còn nền tảng tư chất yếu kém nhẹ cũng phải 15 năm, nặng có khi cả đời không học nổi.
Câu chuyện trên cho thấy việc khổ luyện, kiên trì nó quan trọng đến thế nào

Chuyện khổ luyện trong ngành IT

Từ câu chuyện Thiên Đạo Môn lại ngẫm đến câu chuyện của ngành IT về việc kiên trì khổ luyện

Chuyện thứ nhất

Team có cô em gái mới vào, cũng đi làm được 3 năm, không phải là fresher mới ra trường. Thấy em kiến thức còn hổng nhiều nên cho join lớp training 1 tháng DevOps. Em được giao giáo trình, bài tập để làm. Nào là cài đặt Salstack viết saltstate, cấu hình K8S, provision AWS resource dùng terraform, toàn những công nghệ mới interesting …
Được 1 tháng sau, gọi em ra tâm sự
Em căng thẳng lắm anh ạ, rất nhiều áp lực
WTF, training làm bài tập thì áp lực gì vại?
Dạ, em setup, viết code mà không chạy được?
Em tìm hiểu, troubleshooting bao lâu rồi mà không được?
Dạ 2 ngày…
Móa, mình code, setup, troubleshooting cả tháng còn không chạy được, có 2 ngày làm gì mà căng vại?
Dạ em thấy người khác làm được mà em không được nên cảm thấy hận chính bản thân mình yếu kém, chắc phải xin thôi
Ôi vl, mới có 1 tháng….

Chuyện thứ hai

Kết quả hình ảnh cho nói như rồng leo làm như mèo mửa"
Đơn vị mới build up được đội SA, toàn những nhân viên xuất sắc nhất của đơn vị. Budget đầu tư cho học hành nghiên cứu thuộc dạng khủng, tiền không thiếu, quan trọng là phải làm ngon.
Ông Leader tuyên bố hùng hồn, năm nay budget XXX $$, yêu cầu cuối năm phải độ chục cái chứng chỉ công nghệ 
Thanh niên X đứng dậy dõng dạc chém “Năm nay e target chứng chỉ AWS professional”
Đồng chí Y không chịu kém “Em phải đủ bộ Azure architect mới xứng tầm”
Anh em nô nức đăng kí rất hồ hởi, khí thế
Còn mỗi 1 đồng chí Z im lặng, chả nói gì “Ờ, nói được thì phải làm được
….
1 năm trôi qua, trong buổi họp cuối năm. Sếp hỏi “tình hình chứng chỉ sao rồi anh em
Thanh niên X, bẽn lẽn “Dạo này OT, bận dự án nhiều quá, không học thi được anh
Đồng chí Y, ngồi so vai rụt cổ, miệng lí nhí “Năm nay vợ em đẻ, trông con suốt, đã thi được gì đâu anh
Ơ cái dek…

Chuyện thứ ba

Tí và Tèo là đôi bạn thân, học cùng trường sức học cũng same same nhau. Ra trường hai anh em làm cùng 1 công ty, tính ra là cũng same level nốt.
Tí làm việc được gần 1 năm thì bắt đầu chán, mâu thuẫn với sếp, bất hòa với đồng nghiệp, cuối cùng chán nản lại bỏ việc đi chỗ khác
Tèo thì vẫn kiên nhẫn làm việc chỗ cũ, lúc gặp khó khăn thì tìm cách vượt qua
Tí sang làm công ty mới, lúc đầu rất hăng, nhưng được 2 -3 năm thì lại… chán
Trong thời gian đó, Tèo vẫn tiếp tục gắn bó với công ty cũ
10 năm sau, hai anh em gặp lại. 
Tí nhảy việc tính ra đã 4 – 5 công ty, không công ty nào ngồi quá dc 2 năm, kết quả CV bị điểm đen nhẩy việc quá nhiều, sếp không tin tưởng 10 năm vẫn loanh quanh làm nhân viên quèn
Tèo gắn bó, làm việc với công ty cũ, học được nhiều skill, kĩ năng tăng tiến lại có thâm niên, chả mấy chốc đã lên sếp, lương cao lộc hậu, vợ con đề huề.
Hai thanh niên xuất phát điểm như nhau, nhưng kết cục lại khác nhau.

Chuyện thứ tư

Anh X vốn làm nghề coding, múa phím PC như rồng bay phượng múa. Nghĩ múa phím PC được thì múa phím piano cũng được, anh quyết định đi học đàn (trên Youtube)
Biết cái món này thì trẻ con học nhanh hơn, còn anh thì đầu đã không còn tóc, giờ mới học cái món này thì xác cmnd
Ngày ngày anh giành 1 tiếng để luyện đàn vào khung giờ cố định, bắt đầu học nhạc lý cơ bản, đọc bản nhạc, luyện ngón tay,  nhớ phím đàn, mất 4 tháng mới đọc dc bản nhạc, gõ đồ rê mi pha, son
Trẻ con học chơi bản Fur Elise mất 2 tuần, anh học mất 3 tháng, tập đi tập lại cả nghìn lần để có thể đánh được hai tay. Mất tổng cộng 1.5 năm chỉ để chơi được 4 – 5 bản nhạc cổ điển gọi là nghe cũng được.
Nhưng điều quan trọng là từ một anh coder gõ phím, giờ anh đã có thể lướt piano ngon lành. Giờ học mãi thành quen, anh chơi Piano như thói quen ăn uống, ngủ nghỉ hàng ngày. 

Lời bàn

Qua ba câu chuyện, vấn đề chúng ta thấy ở đây đó là sự “cả thèm chóng chán”, chỉ hăng hái được ban đầu, nhưng không kiên nhẫn đến cùng, thấy khó là nản, kết cục chẳng đi được đến đâu.
Edison nói thiên tài chỉ có 1%, 99 % là khổ luyện, muốn master lĩnh vực nào đó, tối thiểu cũng phải 10K giờ. Quan điểm của mình “Hoặc xác định méo làm từ đầu, nếu đã làm thì làm đến cùng, nói được thì phải làm được, không đừng nói”, kiểu phóng lao thì phải theo lao, cưỡi hổ mà nhẩy xuống là bị ăn thịt. vì mình cho rằng dốt mấy cày nhiều thì cũng thành, người khác làm 1h thì mình làm 10h, miễn sao kết cục là hoàn thành, không bỏ cuộc, đi nhanh không bằng đi xa.

Đăng nhận xét

1 Nhận xét